Tôi trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì nên nhìn Thiệu Bồi Nhất rồi nói.

- Trước kia cậu có thường xuyên đả tọa suốt đêm giống tối hôm qua hay không?

Cậu ta lắc đầu nói.

- Cái đó thật ra cũng không phải, nhưng trong thời gian giúp người khác làm việc cũng thường xuyên suốt đêm không ngủ được, làm sao vậy?

Tôi nói.

- Nếu cậu thường xuyên suốt đêm không ngủ được, hơn nữa đêm qua cậu lại nói muốn suốt đêm đả tọa nhìn chằm chằm cái mặt kính bạc kia, nhưng mà vì sao buổi sáng lúc tôi tỉnh dậy thì thấy cậu lại ngồi ngủ rồi?

Thiệu Bồi Nhất sửng sốt, chớp chớp mắt nói.

- Đúng vậy, cậu vừa nói tôi mới nhớ tới, tối hôm qua rõ ràng là tôi tính toán suốt đêm không ngủ, cũng không biết như thế nào, mơ mơ màng màng liền ngủ rồi……

Tôi chỉ chỉ mặt kính bạc kia, nói.

- Cho nên nói, tôi hoài nghi đầu sỏ gây tội chính là nó, có thể mặt quỷ cùng nó không quan hệ, nhưng làm A Long lâm vào ngủ say, khẳng định chính là cái thứ này, đừng nói các cậu, ngày hôm qua tôi cũng rất buồn ngủ, bằng không cũng không thể tỉnh dậy muộn như thế.

Thiệu Bồi Nhất vội vàng lấy mặt kính bạc kia ra nhìn, mặt lộ vẻ nghi hoặc lật tới lật lui nhìn nó, buồn bực nói.

- Rốt cuộc là thứ này đang làm cái quái gì vậy?

- Dù sao không phải là vật bình thường.

Tôi vỗ vỗ cậu ta nói.

- Cậu nghĩ thử xem, những cái xà tinh đó coi thứ này là bảo vật trấn động, không tiếc cùng Hoàng Thất thái gia đấu nhiều năm như vậy, khẳng định là đồ vật khó lường, theo tôi thấy, cũng không phải cái thứ tốt gì, như vậy đi, một hồi cậu xuất phát đi tìm Hoàng Thất thái gia, lại hẹn với Nam Cung Phi Yến đem vật này trả lại, nhưng mà cần phải nói với họ một điều kiện, để cho bọn họ phái người tới cứu A Long, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ đáp ứng.

Tôi an bài như vậy cũng coi như là ổn thỏa, mặc kệ biện pháp của Dương Thần có thể dùng được hay không, việc này cần thiết phải tìm được những cái xà tinh kia mà tính sổ, dù sao đồ vật ở trong tay chúng tôi, tôi cũng không tin chúng nó sẽ cự tuyệt.

Vì thế, Thiệu Bồi Nhất lập tức mang theo mặt kính bạc kia xuất phát, chuyện này không được bất cẩn, tuy rằng bây giờ nhìn A Long ngủ rất ngon, nhưng nếu là thật sự ngủ không tỉnh, thế thì hỏng bét rồi.

Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn tôi cùng A Long hai người, cậu ta ngủ ngáy khò khò, tôi trừng mắt ngồi đó, cũng không biết Thiệu Bồi Nhất lúc này đi ra ngoài có thuận lợi hay không, cũng không biết Dương Thần đi tìm tài liệu đến tột cùng là muốn làm gì, càng nghĩ trong lòng càng loạn, mà hiện tại tôi cũng không thể giúp được cài gì, một lát sau, tôi lấy ra một xấp giấy vàng, tôi nghĩ thôi thì dứt khoát viết phù đi, hiện tại cũng chỉ có cái này có thể làm tôi tĩnh tâm, lại nói, hàng dự trữ cũng đã không còn nhiều lắm.

Một hơi viết mấy chục tờ tôi mới ngừng lại được, vậy mà còn không cảm thấy mệt, tình huống này ở trước đây là chưa từng có, lòng tôi thầm nghĩ, xem ra lần trước thời điểm phi hành ở không trung, sở thể ngộ đến cảnh giới tự nhiên đối với tôi có trợ giúp không nhỏ, về sau có nên thường xuyên lôi kéo Giải Trĩ mang tôi phi vài vòng hay không?

Nghĩ tới Giải Trĩ tôi liền nhớ tới Lam Ninh, tôi thở dài, cái này lại như có thêm tâm sự, móc Ngọc Tì Hưu ra nhìn thử, cái khe phía trên đã sắp hoàn toàn khép lại, cũng không biết vị Giải Trĩ lão huynh kia rốt cuộc đang làm gì ở bên trong, chẳng lẽ ăn Lam Ninh, sau đó ở bên trong tu luyện? Phải biết rằng, Lam Ninh chính là Lục m Thiên Sát đó nha.

Tôi run lập cập, không dám tưởng tượng tiếp.

Tôi tiếp tục tập trung tinh thần viết phù, nhưng lúc này đây, trong lúc vô ý tôi viết ra một cái từ mới.

Định!

Lúc trước tôi cũng đã từng thử viết qua những từ mới, như là Khốn, Tụ, Tán nhưng đều lấy thất bại chấm dứt, vừa rồi tôi lại nghĩ thử một lần, vì thế liền lại lần nữa tìm mấy chữ tới viết, không nghĩ tới, trong khi viết chữ Định lại có phản ứng, sau khi viết ra trên mặt chữ Định kia tỏa ra hồng quang hơi lập lòe một tí rồi biết mất.

Tôi thật sự cao hứng, không thể tưởng được đánh bậy đánh bạ, cư nhiên bị tôi vừa khéo mò ra được một chữ, thời điểm viết mấy chữ này trong đầu tôi không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là tùy ý viết viết xem thế nào thôi, vậy mà lại thành công thật.

Xem ra nóng vội thì không thành công, Cấm Pháp này dù sao cũng là thượng hợp Thiên Đạo, chỉ có thời điểm tâm thái tùy ý, mới có thể trong lúc vô ý xuất hiện loại cảnh giới này, càng cố tình, càng không thể thành công.

Hiện tại nghĩ đến, ba chữ quy tắc tầng thứ nhất của Cấm Pháp là Trấn - Khu - Phá, hơn nữa sau này lại viết ra chữ Dẫn, thời điểm chiến đấu cùng với tên chỉ chú sư lại viết ra chữ Hỏa, hơn nữa bây giờ có thêm chữ Định này, tôi đã có sáu loại tự phù. Trong lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nghĩ khi nào thí nghiệm một chút uy lực của chữ Định này, xem có thể giống Tôn Ngộ Không hay không, niệm một chữ Định, người khác sẽ không động đậy được?

Tôi thầm bĩu môi, cái đó quá trâu bò rồi, không biết chữ Định này có thể sử dụng được trên người hay không mới là quan trọng.

Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có người đẩy cửa vào, tôi ngẩng đầu vừa thấy đúng là tiểu Hồ tử, xem ra gia hỏa này chiến thắng trở về a.

Bất quá xem biểu tình cậu ta, là vẻ mặt ưu thương, suy sút, thậm chí oán giận, giống như vừa mới chịu đựng kích thích, trong lòng tôi suy nghĩ không phải là cậu ta nửa đêm đi ra ngoài dẫn nữ sinh kia mướn phòng, cũng xuất hiện cái sự kiện thần quái gì đi?

Tôi hỏi cậu ta.

- y dô, tình thánh trở về rồi à, chúc mừng chúc mừng nha.

Cậu ta cũng không ngẩng đầu lên mà nằm ở trên giường, không hé răng, vẫn là sắc mặt không vui kia. Tôi buồn bực nói.

- Tiểu Hồ tử, sao, chẳng lẽ đêm qua thất bại? Đừng nản chí, lần đầu tiên có khả năng là quá khẩn trương, lần sau không chừng liền thành công……

Tiểu Hồ tử xoay người ngồi dậy, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người.

- Thất bại cái rắm, lão tử không có tới nỗi xui xẻo như thế, cũng không biết ra cửa dẫm trúng thứ gì, mới vừa cởi quần ra thì cmn cảnh sát tới gõ cửa phòng, nói muốn kiểm tra phòng, mà cố tình nàng lại không mang theo chứng minh nhân dân, cảnh sát nói thế thì phải mang chúng tôi đi. Tôi nói chúng tôi là học sinh, là yêu đương, không phải loại mua bán gì kia, ai ngờ cảnh sát kia lại nói, hiện tại không khí xã hội không được tốt, nên phải bắt đầu từ học sinh, nói là muốn thay trường học cùng cha mẹ giáo dục chúng tôi, kết quả liền đem hai chúng tôi bắt về cục cảnh sát ngồi xổm một đêm, cmn ông đây vừa mới được thả ra đây này.

Tôi trợn mắt há hốc mồm, không phải thật sự chứ? Ngày hôm qua tôi thuận miệng nói câu, cư nhiên liền ứng nghiệm hả? Tôi kinh ngạc nói.

- Làm sao mà cảnh sát còn quản việc này? Người ta yêu nhau nha, cái này…

Tiểu Hồ tử căm giận nói.

- Đúng vậy, làm với người yêu cũng quản, bất quá buổi sáng hôm nay ông cảnh sát kia nói vài câu với tôi làm tôi rất buồn bực, ông ta nói, đây là ông ta đang cứu tôi, cậu nói đây là ý gì?

- Cứu cậu? Tôi đây liền không rõ, có lẽ là ông ta muốn nói, cứu vớt linh hồn cậu, tránh cho cậu lún sâu vào trong con đường này, để cậu chăm lo học hành?

Tôi nói hươu nói vượn.

- Chó má ……

Tiểu Hồ tử chỉ nói hai chữ, liền thở phì phì nằm xuống, nhưng mới vừa nằm xuống lại ngồi dậy, hô.

- Cái tên A Long này sao còn ngủ chứ?

Tôi cười khổ nói.

- Đúng vậy, lúc này cậu ta muốn ngủ quá độ, phỏng chừng một chốc một lát đều vẫn chưa tỉnh lại, cậu cũng đừng quản cậu ta……

Tiểu Hồ tử sửng sốt một lát, lại nhảy xuống giường nói.

- Không được, tôi phải tìm nàng đi, an ủi nàng một phen, chúng tôi còn có những cơ hội tiếp theo cơ mà.

Gia hỏa này hấp tấp chạy đi mất, tôi có chút buồn cười, cậu ta cũng coi như là đủ xui xẻo, lát nữa cũng phải nói cho A Long không được nói với cậu ta, tôi đã từng nói qua chuyện cảnh sát kiểm tra phòng, bằng không lại đổ tội lỗi lên đầu tôi mất.

Tôi đang định tiếp tục viết chữ, thử xem có thể nghiên cứu ra cái chữ nào khác nữa hay không thì Dương Thần lại đã trở lại.

Hôm nay thật đúng là náo nhiệt, tôi buông xuống giấy bút, liền thấy Dương Thần từ trong một cái túi móc ra mấy đồ vật giống nhau, nói với tôi mấy thứ này đều là tài liệu phải dùng đến.

Tôi nhìn mấy thứ đồ cậu ta lấy ra, cư nhiên là một đống rơm rạ, mấy cái da gân, mấy cái cành trúc, một cái dây tơ hồng, còn có một bao châm, một cái khóa nhỏ lại còn thêm một cây kéo nữa.

Tôi kinh ngạc xen lẫn tò mò, đây là Dương Thần muốn học làm thủ công hay sao, gom một mớ đồ lằng nhằng như vậy về đây làm gì?

Cậu ta cười cười với tôi.

- Cậu mau đi đóng cửa lại, đừng để cho người khác xông tới, tôi đây cũng là tổ truyền, nhưng chỉ là tôi thấy người trong nhà làm, đây là lần đầu tiên tự mình làm mấy thứ này.

Nói xong, cậu ta liền ngồi xuống dưới chuẩn bị mân mê mấy thứ đồ cậu ta tìm được, lại liếc mắt một cái thấy được chữ tôi viết, liền khen.

- Đây đều là chữ cậu viết ra sao, sớm nghe nói qua cậu là một người có tiếng trong khoa thư pháp, quả nhiên viết rất đẹp, nhưng mà ngày hôm qua tôi thấy cậu quăng mấy cái tờ giấy ra ngoài, chữ trên đó cũng giống như vậy đúng không?

Tôi vội thu thập mấy thứ đó lại cười nói với cậu ta.

- Nhàn rỗi không có việc gì nên viết chữ cho đỡ buồn đó mà, cậu mau làm việc của mình đi.

Tôi có ý định ngắt lời, cậu ta cũng không để ý, vì thế liền cầm lấy mớ rơm rạ kia, trước tiên chia làm mấy phần, có dài có ngắn, có lớn có nhỏ, tiếp theo dùng kéo cắt cho bằng nhau, lại dùng dây gân trói lại, sau đó dùng cành trúc đem rơm rạ cố định lên trên đó, như thế đã có được hình dáng ban đầu.

Tôi tập trung nhìn, cư nhiên có tay có chân, chẳng lẽ cậu ta muốn làm người bù nhìn?

Chuẩn bị cho tốt mấy thứ này, cậu ta lại cầm lấy tơ hồng, xuyên một đoạn qua cánh tay cùng với chân và cổ người bù nhìn, lại bắt lấy cái khóa nhỏ, dùng tơ hồng xuyên qua, treo ở trên cổ người bù nhìn, cuối cùng, cầm lấy bao châm kia, từ bên trong chọn ra bảy cây, nhìn kỹ rồi lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, quay đầu lại nói với tôi.

- Kế tiếp, chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích …… Nhưng mà tôi đã quên một chuyện, cậu có biết sinh nhật A Long là ngày mấy không?

 

0.08160 sec| 2434.078 kb